HUẾ ƠI BAO GIỜ RỬA ĐƯỢC HỜN OAN?
HUẾ ƠI! BAO GIỜ RỬA ĐƯỢC HỜN OAN?
(Tưởng niệm 50 năm biến cố Tết Mậu Thân 1968-2018. Một nén
hương lòng tưởng nhớ Anh Linh Quân-Dân-Cán-Chính VNCH bị CS tàn sát tại miền Nam VN trong Tết Mậu Thân và là giọt lệ riêng cho Huế.)
Anh ơi, Anh ngủ đã lâu
Dậy nghe em kể nỗi sầu Việt Nam
Từ anh nhắm mắt hờn oan
Là em suối lệ chan chan đường trần
Mình đang vui Tết Mậu Thân
Mừng nhau thêm tuổi, môi gần bên môi
Bỗng đâu đạn xé ngang trời
Bỗng đâu người đến trói người đem đi…
Đất trời ngút lửa âm ty
Thịt rơi máu đổ hiểm nguy tứ bề
Thương anh gan ruột não nề
Chờ anh không thấy anh về…giờ đây…
Em ôm một nắm xương gầy
Từ mồ tập thể chất đầy hờn oan
Anh ơi Gia Hội, Từ Đàm
Xuân Đại, Phú Thứ, Phủ cam, Đá Mài
Mậu Thân đau vết thương dài
Vòng tang chẳng kín thi hài Huế ơi…
Em kêu không thấu đến trời
Kìa, sao anh chẳng một lời cùng em?
Hai tay ôm nắm xương mềm
Em bơ vơ quá trên thềm cát nâu…
Huế buồn hằn vết thương sâu
Bao nghìn thi thể, bao đầu trắng tang
Con thơ đôi mắt ngỡ ngàng
Nhìn di ảnh bố hoang mang, nghẹn ngào
Anh đi, đi dễ thế sao
Ngày xuân bỗng hóa máu đào, biển dâu
Anh đi đâu, anh về đâu
Dậy nghe em nói đôi câu đã nào
Anh đi không kịp vẫy chào
Dã tâm, người đẩy anh vào vô minh!
Ta còn đây đoạn đường tình
Anh ơi, ai bắt đôi mình lìa nhau ?!
Ai đem cán cuốc đập đầu
Ai xô anh xuống hố sâu anh đào…?
Ngày xuân hồng giấc chiêm bao
Huế ơi ai buộc tang vào mùa Xuân !?
*
Cũng ai, nay lại bất nhân
Mừng ngày chiến thắng Mậu Thân hở Trời !
Năm mươi năm lệ vẫn rơi
Đảng mừng ngày đảng giết người Việt Nam !!!
Huế ơi, Cồn Hến, Phủ Cam
Bao giờ rửa được hờn oan cho người ???
Ngô Minh Hằng
MẬU THÂN, VẾT THƯƠNG THẾ KỶ
(Tưởng niệm 40 năm biến cố Mậu Thân)
Bốn mươi năm trước, một mùa xuân
Khắp nẻo thôn xa đến phố gần
Dân dã nôn nao mong hưởng Tết
Lính chờ hưu chiến, phút dừng quân
*
Hỡi ơi, Xuân ấy có đâu ngờ
Súng nổ điên cuồng, nát giấc mơ …
Thành phố hoang tàn theo pháo giặc
Mùa xuân tắm máu giữa giao thừa !!!
*
Tại sao tàn nhẫn giết dân tôi ?
Hưu chiến vì đâu máu đỏ trời !
Tập thể một mồ, ngàn xác chết
Xác già, xác trẻ, xác nằm nôi !!
*
Mùa Xuân sao nỡ giết dân tôi ?
Cả triệu sinh linh chết ngậm ngùi
Từ trẻ đợi giờ khoe áo mới
Đến già đang ước bữa cơm vui ..
*
Mùa Xuân, ai đã giết dân tôi ?
Một nửa quê hương khói lửa vùi
Ai pháo vào dân, vào bịnh xá
Vào trường, vào chợ, viện mồ côi ?!
*
Ôi tang thương ấy bởi vì đâu
Sao chọn ngày xuân dựng thảm sầu ?!
Để mãi Mậu Thân dòng uế sử
Cho đời nguyền rủa đến ngàn sau !
*
Xuân này là đã bốn mươi xuân
Nỗi hận niềm đau vẫn bội phần
Hằn dấu vết thương, đen thế kỷ
Mậu Thân, tội ác của vô thần !
*
Bao nhiêu oan khuất vẫn còn đây
Hận bốn mươi năm chửa lấp đầy
Chẳng lẽ cúi đầu than khóc mãi
Quê hương đang đợi cuộc vần xoay …
*
Hỡi nào toàn quốc đứng vùng lên
Nhân bản, yêu thương dựng lại nền
Dân chủ, công bình xin kiến tạo
Ngàn đời hiển hách giống Rồng Tiên
*
Đừng ngần ngại nữa, góp bàn tay
Cứu chính đời ta khỏi đọa đày
Và cứu dân lành trong đáy ngục
Bạo quyền lừa mị bấy lâu nay …
*
Cứu quê cho hết vặn mình đau
Và Mậu Thân xưa bớt hận sầu
Tiễn những hồn oan về cõi tịnh
Cờ Vàng công chính để muôn sau …
Ngô Minh Hằng
CHO EM VÀ MÙA XUÂN ĐAU THƯƠNG
MẬU THÂN MỘT CHÍN SÁU TÁM
Khi xưa xuân về trời xanh mây cao
Chim muông ân cần trao nhau lời chào
Muôn hoa tưng bừng lòng dâng niềm vui
Quê hương vào xuân cờ bay vàng trời
*
Hồn xuân bao la, hân hoan vầng dương
Tim non chan hòa lời yêu chân phương
Tình xuân êm đềm trong như trăng ngàn
Và em ngây thơ hồn nhiên nồng nàn
*
Ôm hoa theo chồng thuyền em vu qui
Và tôi chinh nhân xa xôi biên thùy
Rồi mùa xuân buồn trên quê hương ta
Vì ai xâm lăng làm đau sơn hà ….
*
Ai làm mùa xuân hờn oan mênh mông
Xương vùi rừng sâu, xương phơi trên đồng
Mồ nằm bên mồ, mồ chôn trăm thây
Mồ bên đường làng, mồ trên nương cày
*
Tôi nghe tin buồn em ôm con thơ
Tìm nơi bình yên cho con, nào ngờ
Người ta điên cuồng và đau thương thay
Em trên đường quê, thây phơi bao ngày !!!
*
Ôi con tim nào em ơi không đau
Khi em ra đi và quê ta sầu
Ôi trời gần không, sao người tàn hung
Người xô con người vào nơi muôn trùng
*
Hôm nay xuân về, nhìn xuân, đau thương
Thương em vô vàn và thương quê hương
Bao mùa xuân buồn nương thân quê người
Tôi mơ ngày về huy hoàng em ơi
*
Và mơ san bằng xuân nào chia ly
Vì ai da vàng nhưng tim màu chì
Cho mùa xuân về vơi đi đau thương
Cho môi em cười, quên bao oan hờn …
Ngô Minh Hằng